“Tôi chưa nghĩ gì đến việc tái hôn nhưng tôi sẵn sàng đón nhận khi hạnh phúc đến. Cuộc sống muôn màu, không ai biết trước điều gì sẽ xảy ra…”, MC Thảo Vân chia sẻ về cuộc sống phía sau sự đổ vỡ.
* Năm 2011 là một năm như thế nào với chị?
- So với những sóng gió đã xảy ra trong năm 2010, năm 2011 đối với tôi bình yên và nhẹ nhàng. Hai mẹ con khỏe mạnh. Công việc suôn sẻ. Cuộc sống ổn định trở lại. Có thể nói, năm 2011, mọi thứ đều “thuận” đối với tôi.
* Hiện tại, chị là ủy viên thường vụ Công đoàn- ĐH Quốc Gia Hà Nội. Những người làm công tác Đoàn có nhiều cơ hội để phát triển và thăng tiến. Họ có thể trở thành những MC nổi tiếng bởi khả năng hoạt khẩu. Họ cũng có thể thăng tiến trên con đường chính trị. Chị sẽ sử dụng những “vũ khí” này như thế nào…?
- Quả thật, một người làm công tác Đoàn có nhiều cơ hội để thăng tiến và phát triển. Bản thân tôi tự thấy, công việc của một người làm công tác Đoàn hậu thuẫn cho tôi rất nhiều trong việc trở thành người dẫn chương trình truyền hình.
Về chính trị, tôi hoàn toàn không có ý định đi theo. Tôi tự nhận thấy mình không có năng lực nhiều về hoạt động chính trị. Khi đã không có năng lực, tốt hơn hết hãy nhường chỗ cho người khác, không nên “ngáng đường” họ.
* Chị là một công chức nhà nước đặc biệt. Bên cạnh cuộc sống công sở lặng lẽ thường nhật, chị còn có một cuộc sống “showbiz” ồn ào. Năm 2011, chị đã phải đối diện với truyền thông, với công chúng để nói về sự đổ vỡ trong hôn nhân của mình. Phía sau sự đổ vỡ ấy, cuộc sống của chị đã thay đổi như thế nào?
- Tôi thực sự yêu cuộc sống của mình. Cho dù đã có nhiều chuyện xảy ra. Đã có lúc tôi nghĩ mình bất hạnh. Nhưng sau tất cả, tôi vẫn yêu cuộc sống mà mình đã có. Tôi thấy mình may mắn khi là một “công chức đặc biệt”. Sau những sóng gió, sau những mệt mỏi của cuộc sống “showbiz” (như bạn nói), tôi được trở về là một công chức bình thường, lặng lẽ với căn phòng của mình và những đồng nghiệp của mình. Ở đây, giữa những đồng nghiệp, tôi là một người bình thường đúng nghĩa. Họ đón nhận những đổ vỡ, mất mát của tôi theo một cách bình thường như muôn vàn sự đời khác. Không bình luận. Không áp đặt. Không soi mói. Chỉ có sự sẻ chia.
Cơ quan, đồng nghiệp và cuộc sống công sở giống như bến đỗ bình yên trong cuộc sống của tôi, ở đó, mọi người cho tôi sự thanh thản. Tôi cần những khoảng lặng như thế để cân bằng cuộc sống của mình.
Đã có nhiều chuyện xảy ra, nhưng cá nhân tôi quan niệm, tôi không để sự việc của mình làm ảnh hưởng, làm ồn ào cuộc sống của người khác, và, tôi cũng sẽ không để sự ồn ào của dư luận ảnh hưởng đến mình.
Tôi đã ổn định cuộc sống trở lại.
* Cách nhìn nhận về hôn nhân của chị có thay đổi?
- Từ xưa đến nay tôi vẫn chỉ có một quan điểm, nếu coi hôn nhân là một nghệ thuật đó sẽ là môn nghệ thuật khó nhất trong các lĩnh vực nghệ thuật. Xác định vị trí, vai trò, trách nhiệm của mỗi người như thế nào, thực hiện ra sao, tung hứng với nhau như thế nào…? Đó là những việc quá khó. Cái tôi của mỗi người đều lớn và không phải lúc nào cũng biết làm cho nó nhỏ đi.
* Dẫu sao mọi chuyện đã qua. Mỗi khi nghĩ lại, đôi khi, tôi cũng tự vấn, lẽ ra lúc ấy mình nên nhẫn nhịn hơn, mình nên kiềm chế bản thân hơn… Chắc gì tôi đã đúng tất cả? Chắc gì anh ấy đã sai? Hoặc, chắc gì anh ấy đã sai như tôi nghĩ?
- Nhưng cũng không ai có thể biết được, sự nhẫn nhịn sẽ mang đến hạnh phúc, hay, sự nhẫn nhịn ấy sẽ nhấn chìm mình trong một bi kịch khác?
Khi hôn nhân đã không mang lại hạnh phúc, sự đổ vỡ là tất yếu. Đừng để con trẻ nhìn thấy những sự việc không hay xảy ra giữa bố mẹ. Thà rằng, để bé được sống bình yên với một trong hai người, và được hưởng bình yên với người kia trong một hoàn cảnh khác. Tôi cũng tin rằng, con trai tôi sẽ hạnh phúc khi nhìn thấy mẹ hạnh phúc.
* Cuộc sống đơn thân nuôi con có gặp nhiều vất vả?
- Có, vất vả. Tôi phải gồng lên nhiều hơn, thời gian dành cho con ít hơn. Có cả ngàn lần tôi ước, giá như mình có thể nhận ít chương trình hơn, giá như mình không phải đi làm đêm, giá như giờ này được ở nhà với con… Cuộc sống vốn như vậy, ai cũng có những khó khăn, vất vả riêng. Tôi phải lo cho cuộc sống của mình và của con trai.
Dẫu vất vả, dẫu có những chuyện buồn, chỉ cần trở về nhà, nhìn thấy con trai cười tít mắt (tên ở nhà là cu Tít) - tôi thấy, những buồn khổ kia chỉ là chuyện nhỏ. Chẳng có gì phải suy nghĩ nhiều nữa!
* Trải qua tất cả những điều ấy, chị có nghĩ đến việc sẽ tái hôn?
- Ở thời điểm này, tôi chưa nghĩ gì đến chuyện đó. Không phải vì tôi sợ, tôi né tránh… Tôi không phải là người cực đoan. Kết hôn với người này không hạnh phúc, điều đó không có nghĩa, kết hôn với bất kỳ ai tôi cũng không hạnh phúc.
Tôi chưa nghĩ gì đến việc tái hôn nhưng tôi sẵn sàng đón nhận khi hạnh phúc đến. Cuộc sống muôn màu, không ai biết trước điều gì sẽ xảy ra.
"Câu chuyện hôm nay không phải là câu chuyện của ngày mai"
Theo Dân trí