24/05/2010 13:02 GMT+7 | Người Hà Nội
1.
NSND Trần Văn Thủy sống trong một ngõ nhỏ yên tĩnh trên đường Hoàng Hoa Thám –
Hà Nội, nhưng nơi cư ngụ lại là một ngôi nhà cao ráo và rộng rãi, cây trứng gà trước
hiên nhà đã xum xuê tỏa bóng.
Ông
nói, ngôi nhà này được xây cất bằng chính tiền làm phim với nước ngoài của mình,
sau bao nhiêu lận đận vất vả với phim trường trong nước. Bởi có dạo khó khăn và
cô đơn quá, mẹ ông đã khóc: “Con ơi, sao
cái nghề của con khổ thế”. Nhưng ông vẫn bền bỉ với con đường của mình. Mỗi khi tiếp khách, ông thường trọng thị thắp
hương trước bàn thờ tổ tiên mình, như một thói quen, và cũng có thể như muốn
phác một cử chỉ rằng, những điều chúng ta trao đổi với nhau đều là chân thành
và tử tế.
Nhìn lại những việc đã làm
của đời mình, ông cho rằng có những việc lạ lùng, may mắn cứ như có thần linh giúp đỡ, phần lớn cũng đến bờ đến
bến. Người đời thường nói, ăn ở thế nào đời sẽ trả lại cho mình như thế, nhưng
soi chiếu vào những khuất tất trong lịch sử một cách sâu sắc, ông thấy không ít
người có tài, có công thì số phận lại hẩm hiu. Ông có “ước mơ không tưởng” là
làm sao để hậu thế không đi vào những vết xe đổ của quá khứ, làm thế nào hoá
giải tất cả những lầm lẫn của chúng ta trong quá vãng, có như thế mới hoá giải
hết những kết uất, để mọi con dân nước Việt được yêu thương đất nước này một
cách ngang bằng.
Thời gian Trần Văn Thủy làm
việc tại Hãng phim Tài liệu là quãng đời thú vị nhất của ông. Là một người quê
gốc
Chuyện tử tế (1985) kể về thân phận của
những người nghèo khổ dưới đáy xã hội. Những người làm phim xông xáo vào đời và
gặp lắm cảnh trái ngang: đến quay một lò gạch thì bị chủ lò gạch xua đuổi. Một
đứa bé chăn vịt vì mệt, cần ngủ, lỡ để đàn vịt vào phá ruộng hợp tác xã mà phải
mang lý lịch xấu. Một giáo viên toán phải đi bán rau. Những cựu chiến binh một
thời oanh liệt nay người đạp xích lô, kẻ làm nghề sửa xe đạp. Một bà mẹ cùi hủi
bị người đời khinh chê nhưng quyết chí đúc 18 vạn hòn gạch làm gia tài để lại
cho đứa con trai. Đan xen giữa những mảnh đời là những suy nghĩ, nhận thức về
sự tử tế... Những năm thời bao cấp, hai bộ phim này đã làm nên một điều chưa
từng có: chiếu rạp từ
Ông nói: “Tôi thường tâm sự
với các đồng nghiệp trẻ rằng tiêu chí của phim tài liệu không chỉ là đúng và
đủ. Đúng và đủ là tiêu chí của nghị quyết, của các công trình nghiên cứu khoa
học. Hấp dẫn là tiêu chí đầu tiên của tôi. Phim tài liệu muốn hấp dẫn, phải
đánh động vào thần kinh của xã hội đương đại, khiến người xem tự soi lại mình,
rằng ta đang sống như thế nào, ta phải làm gì để có thể sống tốt hơn, lương
thiện hơn, tử tế hơn. Con người vẫn khao khát về lẽ sống, về lẽ phải, chuyện
trị nước, yên dân, chuyện hoà hợp hoà giải, chuyện tôn trọng sự khác biệt… Toàn
là chuyện “nóng” cả, đâu phải tìm kiếm xa xôi gì tận bên Mỹ, bên Tàu? Làm phim
tài liệu không phải để nói bằng được những điều mình nghĩ, mà phải nói được
những bức xúc của số đông, đụng chạm đến điều gì sâu thẳm của nỗi đau thân phận
con người, khiến người ta suy nghĩ. Đó là một giải mã, một chìa khoá mở ra lối
đi cho riêng tôi.”
2. Năm 1992, khi làm phim Có
một làng quê với đài truyền hình NHK, mô tả đời sống tinh thần thanh
bạch, ấm cúng, đầy tình làng nghĩa xóm của một làng quê nghèo Việt Nam sống
bằng nghề đào đất nặn thành chum vại, tiểu sành, ông cứ thắc mắc tại sao người
Nhật lại bỏ tiền cho mình thực hiện bộ phim nói về “cái tôi”, về một làng nghèo
như thế, lại còn cho tôi thuê cả trực thăng để quay. Khi cùng xem phim ở
Ông nói: “Chúng ta đang mải
chạy theo sự tăng trưởng về kinh tế, sao nhãng quan tâm đến tình người, đến đạo
đức, đến sự tử tế. Trong thẳm sâu của mình, khi đặt niềm vui, nỗi buồn vào cái
chung, thấy đau đớn lắm. Vào đầu thế kỷ, cụ Phan Châu Trinh đã chủ trương nâng
cao dân trí. Điều đó bây giờ vẫn còn rất thời sự. Dân trí hiểu theo nghĩa của
riêng tôi là sự hiểu biết rộng lớn, trong đó có sự hiếu hoà, tin cậy, để con
người cảm thấy biết sống và đáng sống, chứ không phải ngổn ngang, bê bối như
bây giờ. Nguyên nhân sâu xa của sự bê bối là sự xuống cấp về nhân cách. Suy cho
cùng thì vấn đề của xã hội Việt
Trần Văn Thủy là người may
mắn được đi nhiều, với tâm thế của một người “nhà quê ra tỉnh”, ông thích quan
sát đời sống dân chúng, gần gũi chuyện trò, tìm hiểu những va đập của đời sống
bà con hải ngoại ở Pháp, Đức, Anh, Italia, Bỉ, Australia, Nhật, Mỹ… khám phá
những xung đột ý thức hệ trong thế kỷ qua, để có thể khôi phục lại một mảng
tinh thần hầu như đã vỡ nát vì chiến tranh và những năm tháng khó khăn nối tiếp,
giúp cho con người từ nhiều phía hiểu nhau hơn, xích lại gần nhau hơn. Những
điều đó ông trút vào tác phẩm, mà mỗi thước phim người xem như đang rì rầm trò
chuyện cùng người đạo diễn. Mở đầu phim Chuyện tử tế năm 1985, ông đã viết: “Tử tế vốn có trong
mỗi con người, mỗi nhà, mỗi dòng họ, mỗi dân tộc. Hãy bền bỉ đánh thức sự tử
tế, đặt nó lên bàn thờ tổ tiên hay trên lễ đài của quốc gia, bởi thiếu nó, một
cộng đồng dù có nỗ lực tột bực và chí hướng cao xa đến mấy thì cũng chỉ là
những điều vớ vẩn. Hãy hướng con trẻ và cả người lớn đầu tiên vào việc học làm
người, người tử tế trước khi mong muốn và chăn dắt họ trở thành những người có
quyền hành, giỏi giang, hoặc siêu phàm…”. Tết vừa rồi, ông được một người
bạn già cho mấy chữ trong bức thư hoạ: “Con người hoà thuận với nhau thì mãi
mãi là mùa xuân”. Những người cuối
đời nhìn nhau không thể nào còn nhầm lẫn được.
3. Ngoài đời, Trần Văn Thủy
là một người xem trọng những việc tử tế. Ông
là ân nhân của nhiều học sinh nghèo, những em bé tật nguyền, và đã chắt chiu
từng đồng tiền kiếm được để xây bảy cây cầu nhỏ và xây trường học cho những nơi
khốn khó.
Gần
hai mươi năm qua, ông đã góp phần xây
được tám cây cầu to, rộng, đẹp, bền chắc, xây trường tiểu học, trường mầm non,
trường mẫu giáo, nhà trẻ, khu văn hoá, gần một trăm giếng bơm nước sạch, nhiều
ngàn mét vuông bêtông đường làng, trợ cấp cho người nghèo và các cháu bị hậu
quả chất độc da cam, xây dựng lăng mộ tổ, lập ấp, và nhiều việc khác nữa. Ông
không nghĩ đó là việc từ thiện, vì hai chữ từ thiện khiến ông có cảm giác đó là
sự ban ơn. Ông coi việc mình làm chỉ là chỉ là tiến hành những điều hiếu nghĩa.
Bền bỉ đánh thức sự tử tế xung quanh, và ông đã trở thành một người tử tế từ
bao giờ cũng không rõ nữa.
Kim Yến- Đan Anh
BOX: Nhận xét về ông, nhà văn
Nguyên Ngọc cho rằng: “Có thể nói không ngần ngại rằng anh là người làm phim
tài liệu chính luận giỏi nhất nước ta. Trần Văn Thuỷ có một cái gì hơi giống
Trịnh Công Sơn, bởi sự hoà quyện tuyệt vời giữa hình ảnh và lời bình, nâng giá
trị của tư liệu lên rất nhiều. Một nhà văn chính luận sâu sắc trong vai trò một
đạo diễn, luôn trực diện với những vấn đề nóng hổi của nhân sinh”.
BOX: Một số giải thưởng đã đạt được
Những người dân quê tôi, phim đầu tay, quay ở chiến trường khu Năm, đoạt giải
Bồ câu bạc tại LHP Quốc tế
Ông được trao tặng danh hiệu
“Chứng nhân của thế giới” tại hội thảo “The Robert Flaherty” dành cho 200 nhà
làm phim tài liệu độc lập, tại New York (Mỹ) năm 2003.
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất