Wayne Rooney: Một thập kỷ, một bàn thắng, một siêu sao

20/10/2012 12:38 GMT+7 | Man United

(TT&VH) - Suốt 10 năm qua, kể từ ngày anh được cả nước Anh và thế giới biết đến với bàn thắng nổi tiếng vào lưới Arsenal chấm dứt chuỗi 30 trận bất bại của đội bóng áo đỏ-trắng, sự nghiệp Rooney đã trải qua những cung bậc thăng trầm.

Nhưng không thể không thừa nhận, trong 10 năm qua, anh là cầu thủ xuất sắc nhất của bóng đá Anh.


Rooney (số 18) ăn mừng bàn thắng vào lưới Arsenal năm 2002, khi còn khoác áo Everton.

"Hãy nhớ cái tên này…"

Khi bình luận viên của kênh ITV Clive Tyldesley nói những lời sẽ được nhớ mãi: “Hãy nhớ cái tên này…” lúc cậu nhóc 16 tuổi trong màu áo xanh của Everton tung ra cú cứa lòng tuyệt đẹp vào lưới thủ thành ĐT Anh David Seaman ngày 19/10/2002, tưởng như mọi chuyện đều có thể dưới mũi giày Wayne Rooney. Sau trận đấu, Seaman thậm chí so sánh bàn thắng đó với cú sút nổi tiếng của Michael Owen vào lưới Argentina ở World Cup 1998. “Đó không phải là một cú sút may mắn, cậu ta đã trao đổi ánh mắt với tôi trước bàn thắng đó”, Seaman nói. “Với một tiền đạo trẻ như thế, bạn biết chắc rằng cậu ta sẽ trở thành điều gì đó đặc biệt”.

Đồng đội của Rooney ở Everton khi đó, Steve Watson, nhớ lại: “Cậu ấy sút như thế mỗi ngày trong những buổi tập, nhưng ghi một bàn như thế ở Goodison vào lưới thủ thành đội tuyển quốc gia là chuyện khác hẳn so với trên sân tập. Thật ra, cậu ấy không bận tâm đang chơi bóng với ai”. Bàn thắng đó, đương nhiên, mới chỉ là khởi đầu. Hàng loạt những kiệt tác khác đến khiến cả nước Anh trầm trồ và việc Rooney mở tài khoản trong màu áo đội tuyển quốc gia với tư cách cầu thủ trẻ nhất ghi bàn cho Tam sư ở chiến thắng 2-1 trước Macedonia tháng 9/2003 được coi là một tất yếu.

Ray Hall, cựu giám đốc đội trẻ Everton, tin rằng Rooney bẩm sinh là một cầu thủ vĩ đại, chỉ vài tháng sau khi ông đưa anh về lúc cậu mới 9 tuổi. “Ngay lập tức chúng tôi nhận ra mình đang sở hữu một cầu thủ đặc biệt”.

Mọi nhân vật làm bóng đá từng làm việc với Rooney khi anh còn trẻ đều có những thời khắc kỳ diệu để chia sẻ. Colin Harvey, cựu cầu thủ và HLV ở Everton, theo dõi Rooney trưởng thành cùng các đội trẻ tại Goodison Park: “Tôi thường chỉ xem các trận U14 và U15, nhưng hôm đó các trận đấu bị hoãn nên tôi tới xem một trận của đội U11 và chứng kiến cậu ta đi bóng từ giữa sân qua 4-5 cầu thủ đối phương trước khi sút tung góc cao. Đó là thời khắc choáng ngợp với tôi”.

Đúng nghĩa thần đồng

Nhờ có Rooney, Everton đã lọt vào chung kết Cúp FA trẻ năm 2002. “Lúc đó cậu ấy vẫn còn đi học, nhưng đã có vầng hào quang vây quanh cậu ấy”, Harvey nhớ lại. “Chúng tôi gặp Man City trên đường tới chung kết. Họ có 3-4 cầu thủ rất giỏi, nhưng Wayne vẫn ghi được 2 bàn xuất phát từ giữa sân. Không ngoa khi nói rằng một mình cậu ấy đã đưa chúng tôi vào chung kết. Mỗi sáng thứ Hai, Walter Smith (trợ lý HLV ở Everton) tới gặp tôi và hỏi: Này, cuối tuần rồi cậu ta làm được những gì, và tôi phải đưa ông ấy những đoạn băng về Rooney”.

Kevin Campbell, người đá cặp đầu tiên với Rooney ở đội một Everton, có những kỷ niệm khác. “HLV Andy Holden yêu cầu tôi đá cặp với cậu ấy trong một trận của đội dự bị”, Campbell nói. “Tôi nghĩ như thế có hơi coi thường tôi. Cậu ta mới 14 tuổi! Nhưng chỉ sau 5 phút, tôi nhận ra cậu nhóc này rất đặc biệt. Thường các cậu nhóc ở tuổi ấy có thể có năng khiếu một số điểm, nhưng còn yếu một số điểm khác. Wayne không như thế, mọi thứ đều rất giỏi, chạm bóng bước một, tốc độ, sức mạnh, sự chính xác”.

Nhưng ngoài tài năng bẩm sinh, Rooney nổi bật nhờ tình yêu với bóng đá, theo lời David Weir, một người cũ khác ở Everton. “Cậu ấy luôn là người đầu tiên đến sân tập và người cuối cùng ra về. Cậu ấy tập mọi thứ và thật sự muốn trở thành một cầu thủ. Cậu ấy cũng có thể chơi ở nhiều vị trí khác nhau”, Weir nói. Điều đó không thay đổi sau 10 năm, khi giờ đây M.U đang cân nhắc đưa Rooney lùi lại vị trí tiền vệ tổ chức. Sự đa dạng đó càng có ý nghĩa khi anh từng bước tiến về tuổi 30 và thừa nhận cơ thể của mình đã xuất hiện những dấu hiệu rệu rã sau một thời gian quá dài chạy với công suất tối đa, như trong cuốn tự truyện vừa xuất bản, My Decade in the Premier League (Thập kỷ của tôi ở Premier League).

Trần Trọng

10 năm của Wayne Rooney

+ Năm 2002: Vào đội hình chính Everton khi mới 16 tuổi, ghi bàn đầu tiên ở Premier League vào lưới Arsenal, nhận thẻ đỏ đầu tiên sau một pha vào bóng với Steve Vickers của Birmingham.

+ Năm 2003: Trở thành cầu thủ trẻ nhất khoác áo và ghi bàn cho tuyển Anh. Trận đầu là giao hữu gặp Australia. Bàn đầu tiên là vào lưới Macedonia.

+ Năm 2004: Trở thành cầu thủ dưới 20 tuổi đắt giá nhất lịch sử nước Anh khi chuyển từ Everton sang M.U với giá 25,6 triệu bảng. Tỏa sáng ở EURO 2004 với 4 bàn.

+ Năm 2005: Kết thúc mùa đầu tiên với tư cách cầu thủ ghi nhiều bàn nhất cho M.U ở Premier League, 11 bàn, và đoạt danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất năm của PFA.

+ Năm 2006: Giành danh hiệu lớn đầu tiên, đánh bại Wigan 4-0 trong trận chung kết League Cup. Bị đuổi khỏi trận tứ kết World Cup 2006.

+ Năm 2007: Giành danh hiệu Premier League đầu tiên với 14 bàn cho M.U.

+ Năm 2008: Giành cú đúp Premier League và Champions League, ghi 18 bàn cho M.U.

+ Năm 2009: Giành danh hiệu Premier League thứ 3 liên tiếp, ghi 20 bàn ở mọi giải. Thua Barcelona trong trận chung kết Champions League ở Rome.

+ Năm 2010: Ghi bàn thứ 100 ở Premier League trong trận thắng 3-1 trước Arsenal tại Emirates, kết thúc mùa với 34 bàn mọi giải. World Cup 2010 lại diễn ra trong thất vọng.

+ Năm 2011: Ghi bàn thứ 100 ở Premier League cho M.U. Lại thua trong trận chung kết Champions League trước Barcelona.

+ Năm 2012: Chơi trận 500 trong sự nghiệp và trận 350 cho M.U trước Liverpool ở Old Trafford, vượt qua George Best và Dennis Viollet để trở thành chân sút ghi nhiều bàn thứ tư lịch sử M.U. EURO 2012 lại gây thất vọng.


Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm