29/08/2011 06:15 GMT+7 | Bóng đá Italy
(TT&VH Cuối tuần) -Định danh Moggi giờ chỉ được gắn liền với Calciopoli mỗi khi người ta muốn ám chỉ đến vụ scandal khủng khiếp nhất trong lịch sử bóng đá Italia. Nhưng trong cuộc trò chuyện của vị cựu Giám đốc điều hành của Juventus với tạp chí Guerin Sportivo, ông nói về một thứ khác: Chuyển nhượng.
Phía trước bãi biển Golfo-Marula là biển Địa Trung Hải. Mờ xa là đảo Elba. Gió thổi ầm ào và sóng dữ dội. Luciano Moggi đến điểm hẹn một cách âm thầm. Ở đây, Follonica, xứ Toscana, là quê hương của ông. Áo sơ mi xanh, quần short rất thanh niên và đeo một chiếc kính râm to sụ, Moggi trông lúc nào cũng như một tay chơi công tử. Ông uống một tách cà phê, mồm ngậm một điếu xì gà, hình ảnh quá quen thuộc. Điều kiện về nội dung của cuộc phỏng vấn rất rõ ràng: Không nói gì về Calciopoli nữa, chỉ về chuyển nhượng, và không gì khác.
“Tôi chưa từng thất bại trong vụ nào”
* Chẳng lẽ không có một vụ nào thất bại?
Luciano Moggi, chuyên gia chuyển nhượng số một của bóng đá Italia - Ảnh Getty |
- Với tôi, điều đó chưa từng xảy ra. Tất cả những cầu thủ mà tôi bắt mối đều đến gặp tôi. Nếu anh ta mà không đến với tôi, tôi sẽ lấy một người khác, vì anh ta không xứng đáng.
* Phải chăng vì ông đòi hỏi hoa hồng từ các vụ chuyển nhượng quá cao?
- Không, vì cuối cùng thì các bên cũng đạt được các thỏa thuận về kinh tế. Khi săn lùng những cầu thủ giỏi, tôi luôn nhìn vào nhân cách của họ. Có một số trường hợp, các vụ thương lượng kéo dài lâu hơn, vì các cầu thủ ấy, ngoài việc đạt được yêu cầu về tiền bạc, còn muốn đạt được một số mục đích khác nữa. Tôi thích điều này, vì người ta luôn nói rằng, đằng sau một cầu thủ luôn có một nhà môi giới tài ba.
* Những ví dụ tiêu biểu?
- Junior và Nedved.
* Hãy nói về Junior
- Đấy là năm 1984 và tôi đang làm cho Torino. Tôi thích anh chàng này đến phát điên lên được. Ở đội Brazil, anh ấy chơi hậu vệ trái, nhưng tại Flamengo, Junior đá tiền vệ kiến thiết. Torino thiếu một cầu thủ có cá tính và kĩ thuật như vậy. Tôi đến Brazil cùng với Luciano Nizzola, lúc đó là một quan chức của Torino. Tôi gọi điện cho Chủ tịch Rossi và yêu cầu ông ấy mua gấp 2 vé máy bay hạng nhất đi Rio de Janeiro để tránh bị ai chú ý. Lúc đó, tôi vẫn chỉ là một gã nghiệp dư trong lĩnh vực bay. Rossi nói với tôi: “Moggi thân mến, chỉ có Giáo hoàng và Andreotti (lúc đó là thủ tướng Italia - TT&VH Cuối tuần) bay hạng nhất thôi”. Nhưng cuối cùng tôi cũng toại nguyện. Sau một thời gian ngắn đến Torino, anh đã trở thành một thủ lĩnh thực sự.
* Thế còn Nedved?
- Vụ này đòi hỏi nhiều công sức hơn, vì vụ chuyển nhượng của anh ấy có liên quan đến một vụ bán khác: Zidane. Cho tới giờ, tôi vẫn coi vụ bán Zidane sang Real Madrid là một trong những vụ tôi thành công nhất trong sự nghiệp. Tôi đến trực tiếp xem anh ấy đá 2 trận cho Bordeaux với Milan ở Cúp UEFA vào năm 1996. Một mình anh ấy có thể xé tan hàng thủ của Milan. Điều tuyệt vời là sau đó, Milan đưa về Dugarry và đánh cược vào anh ta, trong khi chúng tôi tóm được Zidane với giá chỉ 5 tỷ lira (3 triệu USD theo tỉ giá thời đó). Những tháng ngày đầu tiên của anh ấy ở Juventus không thực sự ấn tượng. Kể cả tôi cũng có lúc từng nghi ngờ là anh ta chỉ còn là bản sao của cái anh chàng Zidane đã chơi rất hay ở EURO 1996 trước đó. Anh ấy cho tôi một ấn tượng xấu, rằng đấy không phải là Zidane, mà là em của anh ta. Chủ tịch Agnelli không tiếc lời chỉ trích tôi đã mua Zidane. Nhưng cuối cùng, Zidane đã chứng minh được rằng, chúng tôi mua anh ấy là đúng.
* Nhưng vào năm 2001, ông đã bán anh ấy cho Real Madrid...
- Vào cuối mùa 2000-2001, chúng tôi bắt đầu suy nghĩ về tương lai của Juventus. Chúng tôi muốn lập ra một đội hình mới hay hơn, thể lực hơn. Zidane đi và có thể mang về cho Juventus hàng đống tiền. Nhưng sự thèm muốn của Florentino Perez đã quyết định tất cả. Ông ta muốn có Zidane để thắng cử chức chủ tịch Real Madrid và đã liên hệ với tôi. Tôi nói là Juventus có thể bán anh ta. Tôi không biết liệu vợ Zidane có đứng sau quyết định anh ta về quê vợ thi đấu hay không, nhưng Perez đã đến nhà tôi ở Napoli cả chục lần, lần nào cũng tăng giá lên vài tỉ lira nữa (vài triệu USD), cho đến khi giá đội lên 140 tỉ lira (hơn 70 triệu USD), chúng tôi quyết định bán.
* Nedved có vai trò gì trong câu chuyện này?
- Tôi phải tin chắc là đã tìm được người thay thế Zidane thì mới bán anh ta. Đó là một nguyên tắc tối thượng. Lúc ấy, chúng tôi giữ kín các cuộc thương lượng với Real Madrid. Nếu Lazio biết chúng tôi sẽ bán Zidane cho Real, họ sẽ tăng giá Nedved gấp ba. Trong khi đạt được thỏa thuận với Real, tôi đã đạt được thỏa thuận với Lazio, nhưng Nedved thì chưa đồng ý. Anh ta không muốn rời Lazio, không muốn trở thành kẻ phản bội. Điều quan trọng nhất là anh ấy không muốn rời khỏi ngồi nhà của mình ở Olgiata. Tôi nói: “Ít nhất thì cậu cũng nên đến xem chỗ ở mà chúng tôi sẽ thuê cho cậu chứ”. Sau đó, tôi “đánh bạc”: “Tôi sẽ thu xếp cho cậu một chiếc máy bay riêng để bí mật đến Torino. Sẽ không ai biết được điều đó. Khi ấy, cậu sẽ quyết định việc này”.
* Thế rồi...
- Thế rồi cái từ “bí mật” đã tác động lớn đến anh ta, và Nedved chấp nhận. Nedved được Mino Raiola, một người bạn của tôi nhưng là đại diện của cậu ta, khuyên bảo một số điều. Nhưng trong cuộc này, tôi đã lừa Nedved. Tôi đã gọi cho báo chí địa phương có mặt và đón Nedved ngay khi anh ấy hạ cánh xuống Torino. Anh ta bị các nhà báo vây quanh và nhận ra là mọi việc đã bại lộ, không thể quay lại Lazio được nữa. Thế là xong. Nedved đã sập bẫy. Anh ấy sau đó quyết định kí với Juventus.
“Henry không hợp với bóng đá Italia”
* Vậy câu chuyện ông chèo kéo được Capello từ Roma...
- Tôi gặp Capello vào tháng 5/2004, nhưng là để thông báo với ông ấy rằng Juventus muốn mua Emerson, lúc đó đang trục trặc với Roma. Hai tháng sau, chúng tôi kí hợp đồng với Capello, nhưng tôi cam đoan là vào thời điểm ấy, chúng tôi chỉ muốn có Emerson. Lúc đó, Chủ tịch Umberto Agnelli muốn có Deschamps làm HLV Juventus. Tôi phản đối. Thế rồi, một hôm, tôi nhận được một cú điện thoại của nhà báo Giorgio Tosatti, nói rằng Roma và Capello đang có mâu thuẫn. Tôi bay đi Roma ngay sau đó, gặp và đạt được thỏa thuận với Capello chỉ trong vòng vài tiếng.
* Zidane sang Real và Vieri sang Atletico Madrid. Liệu có thể nói đó là 2 thương vụ tốt nhất của ông?
- Tôi còn bổ sung thêm vụ Henry. Tôi gọi cho Wenger và Arsenal trả luôn 32 tỉ lira (16 triệu USD) cho cậu ấy.
* Ngay cả khi phi vụ mua Henry là một vụ hớ về mặt chuyên môn. Nhưng ông vẫn cho rằng, đấy là một vụ tích cực.
- Henry là một cầu thủ tuyệt vời, vẫn còn trẻ khi đến với chúng tôi và là một chuyên gia phản công, cực kì phản công. Lối chơi đó không phù hợp với bóng đá Italia. Kể cả Ancelotti, người đánh giá cậu ấy cao hơn cả Lippi, cũng dùng Henry rất ít.
* Liệu có cầu thủ nào mà ông đánh giá rất cao, nhưng sau đó đã không tỏa sáng như mong đợi?
- Enzo Badiani, cầu thủ đầu tiên mà tôi đem đến cho Juventus, vào năm 1961. Anh này chơi cho đội Piombino, một trung phong rất khỏe, nhưng luôn có vấn đề về thể lực. Còn một trường hợp gây thất vọng nữa, nhưng vì nhiều lí do khác. Đó là Rene van der Kerkhoff. Tôi đưa anh ta đến với Lazio vào năm 1980, nhưng sau đó đội bị giáng xuống Serie B (vì vụ dàn xếp tỉ số Totonero) và không được phép thuê cầu thủ ngoại.
“Tôi đến khách sạn vì các mục đích khác”
* Trong các phi vụ mà ông đã thực hiện, phi vụ nào là “chộp giật” nhất?
- Vụ đưa Crippa về Napoli. Trước đó, tôi làm việc ở Torino cùng với anh ta. De Finis, Chủ tịch của Torino, đã nói với các tifosi của đội, rằng: “Nếu Crippa sang Napoli, tôi cho phép các anh nhổ bọt vào mặt tôi”. Trong khi ấy, thì tôi đã đạt xong một thỏa thuận trị giá 6 tỷ lira để đưa anh này từ Torino sang Napoli. Trước đó, tôi đã lồng một điều khoản vào hợp đồng sơ bộ: Nếu Torino chỉ cần nói “không” với một điều khoản nào đó, hợp đồng sẽ trở nên vô giá trị.
Luciano Moggi sinh ở tỉnh Siena năm 1937, với nghề nghiệp đầu tiên là nhân viên xe lửa (bàn giấy) ở Civitavecchia. Nhưng sau đó, nhờ quan hệ với chuyên gia chuyển nhượng hàng đầu Italo Alodi, mà Moggi chuyển sang môi giới cầu thủ. Ông đã từng là quan chức phụ trách các phi vụ mua bán cầu thủ của các CLB Napoli, Roma, Lazio, Torino và Juventus. Moggi đã bị đưa ra tòa xét xử vụ Calciopoli và bị cấm tham gia các hoạt động bóng đá mãi mãi. Công ty chuyên làm đại diện cầu thủ GEA World do cha con ông đã bị cảnh sát giải thể, sau những cáo buộc rằng công ty đã dùng cả bạo lực và các mánh lới để tranh giành cầu thủ. |
* Điều gì đã xảy ra?
- Vài ngày trước khi thị trường chuyển nhượng đóng cửa, tôi tuyên bố là Napoli không mua thêm một ai nữa. Đấy thực ra là một trò lừa, vì tôi nhớ rõ các điều khoản kinh tế với Torino. Thế là De Finis đến gặp tôi, đề nghị dứt điểm vụ Crippa.
* Thế phi vụ nào là “thú vị” nhất?
- Vụ Alemao, vụ làm tất cả bị lừa. Nhà môi giới Bonetto nói trực tiếp với Ferlaino (lúc đó là Chủ tịch Napoli), rằng tại sao không mua về tiền vệ người Ireland Houghton, và một tay nhà báo nào đó đã đưa vụ này lên trang nhất của các tờ báo thể thao. Tôi yêu cầu gặp gỡ tất cả vào lúc 10 giờ đêm ở khách sạn Brun ở Milano, trong khi trên thực tế tôi đã đạt được thỏa thuận với Chủ tịch Atletico Jesus Gil và bay sang Tây Ban Nha trên một chiếc máy bay riêng. Tôi túm được Alemao và trở lại Italia. Trong khi đó, các nhà báo đã đứng chờ tôi dài cổ ở sân bay Brun cho bữa ăn tối.
* Phi vụ nào mà ông cảm thấy ấn tượng nhất?
- Vụ cuỗm Zola. Tôi đưa anh ta đến Napoli từ đội Torres ở Serie C. Tôi lặn lội đến xem cậu ta đá lần đầu tiên ở Caserta. Tôi thích cậu ta ngay tắp lự. Sau đó, tôi xem cậu ấy đá một trận nữa ở Campobasso. Hôm đó cậu ta chơi không ổn lắm, nhưng cuối cùng, tôi vẫn lấy cậu ta. Tôi luôn luôn có một suy nghĩ trong đầu: Chỉ có những ai biết chơi tốt mới có thể chơi dở được, không có trường hợp ngược lại.
* Những con số đã chứng tỏ ông đúng.
- Tôi mua cậu ta với giá 300 triệu lira, nhưng đã bán lại được cho Parma với giá 14 tỉ lira sau khi cậu ấy đã thừa kế thành công chiếc áo của Maradona.
* Câu hỏi cuối cùng: các cuộc chuyển nhượng cầu thủ Italia thường được diễn ra ở một khách sạn tại Milano, theo quy định của Liên đoàn bóng đá Italia. Vậy, đã có bao nhiêu cuộc chuyển nhượng ông tiến hành tại đó?
- Không có cuộc nào cả. Tôi chỉ đến khách sạn vì những lí do khác mà thôi...”
10 phi vụ thành công của “bố già” Luciano Moggi 1. Diego Maradona (từ Barcelona sang Napoli năm 1984): Đây là vụ chuyển nhượng xuất sắc nhất trong lịch sử bóng đá Italia. Moggi là nhân vật chính trong việc “giải thoát” Maradona khỏi sân Camp Nou, sang Napoli với cái giá kỉ lục hồi đó là 13,5 tỉ lira. 2. Zlatan Ibrahimovic (từ Ajax sang Juventus năm 2004): Tiền đạo người Thụy Điển muốn rời Ajax. Moggi và người đại diện của anh, Mino Raiola, nghĩ ra những một chiến thuật. Ibra bắt đầu “cãi nhau” với các đồng đội ở Ajax, nhất là với Van der Vart, bỏ tập và nói với báo chí là muốn bỏ đi. Juventus chỉ trả 16 triệu euro. 3. Gianluigi Buffon (từ Parma sang Juventus năm 2001): Bởi Van der Sar đã chơi không thuyết phục nên năm 2001, Moggi phải khi đề nghị Juventus chi khoản tiền kỉ lục thế giới 105 tỉ lira (52 triệu USD theo tỉ giá thời ấy) để có anh. Nhưng cái giá ấy rõ ràng là quá hời, với một thủ môn khi ấy mới 23 tuổi. 4. Zinedine Zidane (từ Bordeaux sang Juventus năm 1996, từ Juventus sang Real Madrid năm 2001): Cả hai vụ chuyển nhượng đến và đi của tiền vệ người Pháp đều nổi đình nổi đám. Được đưa về với giá rẻ mạt 5 tỉ lira khi mới 24 tuổi, Zidane nhanh chóng trở thành thủ lĩnh trên sân và sau đó được bán sang Tây Ban Nha với giá kỉ lục 150 tỉ lira. 5. Pavel Nedved (từ Lazio sang Juventus năm 2001): Sau 5 năm thành công với Lazio, Nedved được Moggi đưa sang Juventus cùng vào thời điểm ông bán Zidane cho Real Madrid. Trong 8 năm ở Juventus, anh là một thần tượng của các CĐV, là thủ lĩnh của đội và ở đây, anh đoạt một Quả bóng vàng vào năm 2003. 6. Christian Vieri (từ Atalanta sang Juventus năm 1996): Moggi đưa chân sút này về từ Atalanta. Mùa Hè 1997, Moggi bán anh cho Atletico Madrid với giá 48 tỉ lira (24 triệu USD). Từ đó, Vieri bắt đầu cuộc phiêu lưu qua nhiều CLB, sang Lazio, Inter, Milan, Monaco, Atalanta và Fiorentina, trước khi giải nghệ vào mùa Hè 2009 trong màu áo Atalanta. 7. Fabio Cannavaro (từ Inter sang Juventus năm 2004): “Cần phải nghĩ rằng cậu ấy bị chấn thương và rất uể oải. Hãy nghĩ theo hướng đó đi”. Moggi đã nói như vậy với Fedele, người đại diện của Cannavaro, để thuyết phục anh rời Inter sang Juventus. Inter bị lừa bởi tình trạng thể lực (giả vờ) của Cannavaro và đổi anh lấy thủ thành người Uruguay Carini của Juventus. 8. David Trezeguet (từ Monaco sang Juventus năm 2000): Cú sốc chuyển nhượng hè 2000 của Juventus với giá 45 tỉ lira chỉ mấy tuần sau khi anh ghi bàn thắng Vàng hạ gục chính Italia trong trận chung kết EURO 2000. Trezegol ở lại Juventus 10 mùa bóng, ghi 283 bàn thắng trong 554 trận đấu chính thức. 9. Lilian Thuram (từ Parma sang Juventus năm 2001): Sang Juventus năm 2001, khi đang trên đỉnh cao với Parma, anh càng khẳng định được tài năng lớn lao của mình. 10. Edgar Davids (từ Milan sang Juventus mùa Đông 1997): “Có những thứ táo thối thì tốt nhất là nên vứt nó đi”, Costacurta của Milan đã lớn tiếng nói thế khi tiền vệ người Hà Lan chuyển từ Milan sang Juventus vào tháng 12/1997 với giá chỉ 8 tỉ lira. Với Juventus, Davids trở thành trụ cột và đoạt 3 Scudetto |
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất