(Thethaovanhoa.vn) - Khi Lionel Messi lập kỷ lục cán đích cột mốc 100 bàn cho CLB ở các giải đấu quốc tế, có lẽ không ít người sẽ cảm thấy điều đó không còn gì là đặc biệt nữa. Đơn giản, khi tác giả là Messi, tất cả đều gần như coi đó là nghiễm nhiên.
1. Đã từ lâu rồi, chúng ta nhìn nhận Leo như một kẻ thách thức giới hạn của chính mình, và luôn chinh phục thành công giới hạn mà chính anh đã đặt ra. Chiến thắng quen thuộc đến mức đó, đến mức nó chỉ còn là chuyện rất bình thường.
Nhưng thực sự, chẳng có chiến thắng nào là dễ dàng cả. Luis Enrique đã rất khôn ngoan khi để Messi được ngơi nghỉ ở trận gặp Malaga. Ông hiểu chặng bay mười mấy tiếng đồng hồ từ Nam Mỹ trở về châu Âu sẽ bào mòn Messi như thế nào. Và nếu vắt kiệt anh, ông sẽ làm chậm thời gian cán đích kỷ lục của Messi, dù chính bản thân anh và ông cũng không cho rằng kỷ lục ấy là điều gì quá quan trọng.
Nhưng nói gì thì nói, để kỷ lục của Messi đến vào lúc này là hợp lý hơn cả. Đơn giản, Messi luôn cần được vuốt ve tâm lý sau mỗi lần tập trung ĐTQG bởi đó vẫn là ám ảnh lớn nhất trong sự nghiệp của anh.
Celtic muốn giăng một mẻ lưới lớn trước Barcelona, nhưng thứ mà họ nhận được đủ khiến đội bóng Scotland phải chia tay mọi đấu trường châu Âu với vị trí bét bảng C.
2. Ở Argentina, Messi hiện giờ cũng đang là cầu thủ giữ kỷ lục ghi bàn cho đội tuyển. Nhưng người ta sẽ mãi coi anh là kẻ đi sau so với những Mario Kempes hay Diego Maradona. Đó không phải là phép so sánh về tài năng đơn thuần, mà là so sánh dựa trên thành tích có được cùng đội tuyển. Chỉ khi nào Messi đưa Argentina lên đến đỉnh thế giới, khi đó anh mới được ghi nhận đúng như vị thế của mình.
Và Messi chỉ còn một cơ hội để làm điều đó, mùa Hè 2018, ở Nga. Sau mùa Hè cuối cùng của sự nghiệp trong màu áo ĐTQG của anh (rất có thể là như vậy), mọi đánh giá về anh mới đi tới điểm cuối cùng.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao Messi luôn là điểm đổ lỗi cho mỗi lần Argentina thất bại trên đấu trường World Cup, ít ra là kể từ năm 2010 đến nay. Đơn giản, người ta kỳ vọng nhiều vào anh, và khi thất vọng vì ĐT, họ sẽ lấy anh ra để làm điểm tựa cho mọi lý giải về thất vọng ấy. Chính vì thế, Messi luôn cần những kỷ lục đến đúng lúc, để chứng minh rằng sự vĩ đại của anh là bất biến, bất chấp kết quả của Argentina là như thế nào.
* Clip Messi tỏa sáng ở trận thắng Celtic 2-0:
3. Mùa Hè 1971, Antonis Antoniadis của Hy Lạp và Panathinaikos là hiện tượng của bóng đá châu Âu. Chân sút áo xanh đó đã có 10 bàn thắng ở cúp C1 trước khi bước vào trận chung kết với Ajax. Panathinaikos thua 0-2, Cruyff không ghi bàn thắng nào cho Ajax nhưng người ta nhớ đến ông nhiều hơn là nhớ đến Antoniadis.
Lịch sử cũng từng chứng kiến rất nhiều kỷ lục gia ghi bàn nhưng lại thất bại với đội bóng của mình. Cho đến nay, không ai ghi được nhiều bàn thắng tại một World Cup hơn Fontaine nhưng Fontaine có lẽ muốn đánh đổi kỷ lục đó để lấy chức vô địch cho Pháp hơn rất nhiều. Messi cũng vậy. Anh muốn đổi mọi kỷ lục ghi bàn anh có chỉ để có được 1 chức vô địch thế giới với Argentina.
Nhưng lịch sử cũng chứng kiến nhiều kẻ thất bại song vẫn giữ được danh tiếng vĩ đại của mình. Không ai quên Cruyff dù năm 1974, Beckenbauer mới là người chiến thắng. Không ai quên Baggio, dù năm 1994, Romario mới là người thành công. Và sẽ không một ai quên Messi, kể cả là anh không bao giờ đạt được danh hiệu nào cùng đội tuyển.
Họ là những người được lựa chọn để mang những sứ mệnh riêng. Cruyff được chọn để làm nền tảng cho một triết lý bóng đá. Baggio được lựa chọn để định nghĩa thế nào là vẻ đẹp lãng tử và mẫn cảm của một siêu sao. Và Lionel Messi, anh được lựa chọn để mở ra các kỳ tích, các kỳ tích mà nhiều năm nữa người ta vẫn còn phải kể lại như huyền thoại, như sử thi của bóng đá.
Hà Quang Minh
Thể thao & Văn hóa