11/09/2017 17:49 GMT+7 | Giải trí của GCO
(Thethaovanhoa.vn) - Có một ngày chúng ta ở hai thành phố khác nhau, cứ tưởng không gặp lại là sẽ mất đi. Nhưng sau tất cả mới nhận ra rằng, khi trong tim vẫn còn yêu thương thì dù anh ở đâu sẽ vẫn như bên cạnh em vậy.
Chúng ta yêu nhau khi tròn đôi mươi, thứ tình cảm ở độ tuổi đẹp nhất luôn khiến người ta nồng nhiệt và dạt dào.
Năm đó em theo đuổi anh đã tốn rất nhiều công sức, một đứa con gái bình thường như em đã phải gạt bỏ mọi lời đàm tiếu, để tán tỉnh chàng trai quá đặc biệt như anh.
Em không nhớ đã bị anh đuổi bao lần mỗi khi lẽo đẽo theo sau, những món quà gửi đi rồi lại bị trả, những tin nhắn cụt lủn luôn khiến em hụt hẫng.
Nhưng đúng là “có công mài sắt có ngày nên kim”, hoặc cũng có thể anh cảm động thật sự nên nhận lời yêu em.
Lúc nói lời tỏ tình em chắc chắn rằng kiểu gì cũng bị từ chối, vậy mà anh nhận lời nhanh chóng. Em vui sướng tới mức cảm ơn anh rối rít, lần đầu tiên em thấy anh mỉm cười với em.
Những ngày sau chúng ta như hình với bóng đi đâu cũng có nhau. Mỗi buổi ra chơi mười phút anh lại tranh thủ chạy sang lớp em để đưa đồ ăn, vì anh biết em hay dậy muộn sẽ chẳng kịp ăn sáng.
Có lẽ chúng ta là hai học sinh cá biệt, khi lúc nào cũng trốn học để đi cùng nhau. Vì em nhớ anh rất nhiều, nếu cả ngày chỉ được gặp có vài phút em sẽ không chịu nổi.
Vậy mà anh cũng nuông chiều nghe theo. Tuy chúng ta bằng tuổi nhưng anh luôn suy nghĩ chín chắn hơn em, chưa bao giờ em cảm thấy mình hạnh phúc hơn thế.
Nhưng anh không mấy khi nói yêu em, mà chỉ thể hiện qua hành động. Anh nắm tay em đi khắp sân trường, em biết em đã trở thành kẻ thù của rất nhiều cô gái khác.
Anh thường hôn nhẹ lên mái tóc, rồi vuốt ve đôi má phúng phính, anh bảo cả đời này muốn được ngắm nhìn em như bây giờ.
Lần đầu tiên chúng ta trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào, anh vụng về và em cũng chẳng khá gì hơn. Em đang kể anh nghe về đứa bạn thân được người yêu hôn môi, anh liền tiến tới chẳng nghĩ ngợi gì.
Có một chút ngỡ ngàng và bối rối nhưng em đón nhận điều đó bằng cả trái tim. Em vẫn nhớ bầu trời hôm ấy, xanh biếc một màu đến lạ thường.
Chúng ta bên nhau hai năm, bao buồn vui đã cùng trải qua tất cả, em lo sợ khi sắp ra trường, mỗi đứa một nơi làm việc sao gặp được nhau thường xuyên.
Nhưng điều em lo thừa thãi quá, vì ngày ra trường anh sẽ đi du học và định cư bên đó cùng gia đình. Em đã khóc sưng hai mắt, không thể giữ anh lại mà cũng không thể nào buông tay.
Ngày anh đi em không ra sân bay tiễn, cũng không hỏi địa chỉ của anh, em nghĩ tốt hơn là chia tay trong im lặng, anh đỡ dằn vặt còn em đỡ đau lòng.
Không biết quãng thời gian đó của anh thế nào, còn với em chẳng ổn gì cả. Nỗi nhớ anh giằng xéo tâm can, em đi đến tất cả những nơi chúng ta từng đến, tự làm mọi việc mà không có anh bên cạnh.
Nước mắt em rơi đến khô cạn chỉ muốn anh ở đây lúc này. Em sống như vậy suốt một năm trời, đến khi không chịu nổi nữa đã quyết định đi tìm anh.
Đáp chuyên bay sớm nhất tới Luân-đôn em tìm đường tới địa chỉ anh ở. Bố mẹ anh ra mở cửa cũng ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của em.
Họ mời em vào nhà, em đi lên phòng của anh. Những bức ảnh chụp chúng ta treo đầy tường, và em thấy máy tính có một bức thư soạn sẵn không được gửi.
Mắt em nhòa đi khi đọc được: “Xin lỗi vì đã để em ở lại một mình, tha thứ cho anh không thể giữ lời hứa. Hẹn em ở kiếp sau nếu gặp lại hãy để anh tán em trước được không?”
Dù anh có ở đâu thì vẫn luôn trong trái tim em mà.
Khổng Giang
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất