25 năm mối tình M.U - Ferguson | Kỳ 2: Eric Cantona, một vị thần của Old Trafford

03/11/2011 11:20 GMT+7 | Bóng đá Anh

(TT&VH) - “Le Roi” (Vua).“Le Dieu” (Chúa trời). Hay đơn giản, nhưng ai cũng nhận ra, Eric. Dù cho bạn muốn gọi Monsieur Cantona là gì, 4 năm rưỡi của tiền đạo người Pháp ở Old Trafford đã biến anh thành một huyền thoại vĩnh cữu, thành tượng đài lớn nhất trong lòng người hâm mộ áo đỏ trong suốt nửa thế kỷ Ferguson.

Chiếc áo số 7 với cổ áo bẻ lên thẳng đứng, vẻ ngoài ngang tàng, đôi mắt lúc nào cũng như ăn tươi nuốt sống đối thủ và dáng đứng luôn thẳng lưng trên sân bóng, Eric Cantona có lẽ là được sinh ra để chơi bóng cho M.U.

Bị coi là đứa con lạc loài của bóng đá Pháp, bất chấp danh hiệu vô địch quốc gia với Olympique Marseille vào năm 1991 và có 45 trận chơi cho đội tuyển áo lam, Cantona tự coi là anh đã nghỉ thi đấu khi mới 25 tuổi và vượt eo biển Manche sau 8 năm chơi bóng tại Pháp. Sau khi bị HLV Graeme Souness của Liverpool từ chối và cảm thấy bị nghi ngờ bởi HLV Trevor Francis của Sheffield Wednesday, Cantona đã quyết định chuyển sang đầu quân cho kình địch vùng Yorkshire của Sheffield Wednesday, Leeds United.

Cantona ngay lập tức gây được ấn tượng ở Yorkshire. Anh chính là một nhân tố trong đội hình Leeds đăng quang chức vô địch giải Hạng nhất Anh (sau được thay bằng Premier League) ở mùa giải 91-92, dù chỉ góp mặt trong nửa mùa. Sau đó, Cantona ghi một hat-trick vào lưới Liverpool trong trận tranh Charity Shield mở màn mùa giải 1992-1993. Alex Ferguson ngay lập tức hỏi Leeds về khả năng mua lại cầu thủ người Pháp và ông nhận được cái gật đầu vào tháng 12. Một thỏa thuận trị giá 1,2 triệu bảng, cái giá có lẽ là rẻ nhất trong lịch sử chuyển nhượng của M.U, được ký kết nhanh chóng, và Cantona có mặt ở Old Trafford.

Bốn mùa giải rưỡi sau đó chứng kiến cầu thủ người Pháp đóng dấu tên anh vĩnh viễn lên những trang vàng của M.U. Trái tim và tâm hồn anh như hai con chiến mã thắng vào cỗ xe Old Trafford. Những tuyên bố như của một vị tiên tri sắp dẫn dắt bộ tộc mình đến vinh quang, sự ngang tàng không thể nhầm lẫn và những bàn thắng làm rung chuyển cầu trường, tất cả khiến các CĐV áo đỏ lâu đời không khỏi nhớ lại George Best 2 thập kỷ trước. Thực vậy, nếu như có cầu thủ nào sánh được với Ferguson về ảnh hưởng lên các CĐV trong một phần tư thế kỷ qua, thì đó chỉ có thể là Cantona, và anh làm điều đó chỉ trong bốn năm rưỡi.

Thủ lĩnh, và sứ giả của bầu trời...

Chân sút người Pháp, ngay trong mùa giải đầu tiên, cho thấy anh chính là mảnh ghép còn thiếu của một nhà vô địch. 9 bàn thắng trong 22 trận ở giải Ngoại hạng của anh giúp M.U giành về danh hiệu vô địch quốc gia đầu tiên dưới thời Ferguson, trong mùa giải đầu tiên Premier League ra mắt.

Với anh trong đội hình, M.U chỉ duy nhất một lần thất bại trong bốn chiến dịch chinh phục chiếc cúp vô địch quốc gia sau đó. Cantona là cầu thủ ghi bàn hàng đầu của CLB trong 2 mùa, và đứng thứ hai trong một mùa nữa. Nhưng không chỉ những tố chất kỹ thuật, trí tưởng tượng siêu phàm và bản năng sát thủ khiến Cantona trở thành một huyền thoại của Old Trafford. Anh giống như một vị sứ giả truyền tin của Chúa trời trong mắt nhiều CĐV áo đỏ. Cantona dẫn dắt bằng cảm hứng, phong cách chỉ có ở riêng anh và sự ngang ngạnh đầy chất Pháp như Jean Valjean. Anh xây dựng nên một mối quan hệ ba bên, vô hình, nhưng chắc chắn, giữa bản thân anh, các đồng đội và những CĐV. Cantona mê hoặc mọi người yêu màu áo đỏ, bao gồm cả Ferguson.

Thậm chí ngay cả khi LĐBĐ Anh (FA) tuyên bố lệnh cấm đá 9 tháng với anh trong mùa giải 1994-1995 sau cú kung fu nổi tiếng vào một CĐV Crystal Palace ở Selhurst Park, HLV người Scotland vẫn bảo vệ anh và với hầu hết những người hâm mộ M.U, anh chẳng hề làm gì sai. Cantona cũng thực hiện đầy đủ 120 giờ lao động công ích kèm theo án phạt không chút than phiền. Và tất nhiên, anh ghi bàn ngay khi trở lại, trước đối thủ đáng ghét nhất Liverpool vào tháng 10, với một quả phạt đền giúp lấy lại một điểm ở Old Trafford.

Với Cantona là nhạc trưởng và những tài năng mới nổi như David Beckham và Ryan Giggs, cùng Roy Keane cầm trịch ở giữa sân, M.U là không thể đánh bại trong mùa giải 1995-1996. Cantona tất nhiên là ngôi sao sáng nhất với 19 bàn ở mọi giải đấu, bao gồm việc ghi bàn trong 6 trận liên tiếp ở Premier League vào tháng 3 và tháng 4 khi M.U đối mặt với thách thức từ Newcastle. Và lại là Cantona một lần nữa, trở thành nhân vật chính trong các trận đấu lớn, khi anh ghi bàn ở Wembley để hạ gục Liverpool trong trận chung kết Cúp FA và mang về cú đúp thứ hai trong 3 mùa giải cho M.U. Mùa giải đó là điểm nhấn của Cantona ở Old Trafford.

Vào cuối mùa giải 1996-1997, M.U và Cantona bỏ túi thêm một chức vô địch Premier League nữa, nhưng họ phải nếm trải sự thất vọng tại châu Âu khi bị loại ở bán kết Cúp C1. Khá đột ngột, anh tuyên bố treo giày vào cuối mùa. Ở tuổi 31, Cantona chắc chắn còn có thể chơi bóng đỉnh cao thêm vài năm nữa, nhưng anh vẫn quyết định chia tay bóng đá, có lẽ bởi nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa nếu anh phải rời Old Trafford. Cantona không bao giờ có được chức vô địch C1/Champions League cùng M.U, nhưng như người ta vẫn nói, tình chỉ đẹp khi còn dang dở, và khó có mối tình nào đẹp như Cantona-M.U.

Đón đọc kỳ III trên số báo ngày mai: Thế hệ Vàng và cú ăn ba lịch sử.

Trần Trọng

1,2 Cantona đến M.U với giá chỉ 1,2 triệu bảng. Trước đó, Leeds đã trả Nimes 900.000 bảng để có anh. Sau một năm, họ bán lại và kiếm lời 300.000 bảng, nhưng hóa ra đó lại là một trong những hợp đồng thất bại nhất của đội bóng áo trắng.

24 Trong cuốn tự truyện Managing My Life, Alex Ferguson nói Cantona thông báo với ông quyết định từ giã sân cỏ chỉ 24 giờ sau khi M.U bị loại khỏi Champions League, dù quyết định chỉ được công bố một tháng sau đó.

64 Tổng số bàn thắng mà anh ghi được cho M.U ở giải Ngoại hạng, trong 144 trận ra sân. Tổng cộng, anh ghi được 80 bàn cho M.U ở mọi giải đấu.




Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm